#bibianxx

LIVE

#1477

“Chồng chắc chắn với vợ là nếu sau này mình không thể bên nhau sẽ không ai yêu thương vợ nhiều như cách chồng yêu vợ.”

“Vậy nếu đến lúc ấy thật chồng có thương người khác nhiều hơn cách mà chồng yêu thương vợ không?”

“Không, chồng sẽ không, chồng thương vợ suốt cuộc đời này.”

Mình nghĩ mình cần thay đổi để tụi mình có thể cùng nhau lâu thật lâu nhưng ở mình - mình vẫn luôn nhìn vào cách mà anh ấy đối với mình. Nếu anh ấy không tốt - tụi mình đã không thể cùng nhau đi đến bây giờ. Vì anh ấy luôn đối tốt với mình, từng ngày trôi qua mình luôn cố gắng để trở nên tốt hơn, để phù hợp với anh, để có thể cùng anh chứ không phải là một mình anh hay một mình mình trong kết nối này.

Cái cảm giác mà phải trải qua một ngày tồi tệ rồi khi anh ấy nhấc máy dù chỉ là một, hai câu nói cũng có thể xoa dịu được mọi thứ nơi mình.

Mình không ước rằng tụi mình có thể gặp nhau sớm hơn, chỉ là với mình những gì đã qua chính là những bài học mà mình cần phải học vậy nên khi gặp được anh ấy mình biết rằng người này - là người xứng đáng được yêu thương, trân trọng. Mình chỉ ước rằng nếu thời gian quay lại mình sẽ yêu anh ấy ở cái đoạn được nói câu “xin chào”.

|@bibianxx - cre : twitter |

bibianxx:

#1453

Không có quá nhiều người mà khi tìm được người ấy bạn liền nhận ra rằng nhất định phải là họ, người mà bạn muốn cùng nhau đi đến sau này nhất định phải là họ.

“Anh thương em không?”

“Anh thương em.”

“Anh thương ai nhất?”

“Anh thương em nhất.

Đôi lúc anh cũng không biết phải nói thế nào, không từ ngữ nào diễn tả được hết việc anh thương em… anh thương bi, thương bi của anh nhất.”

Ngày mà anh đến, đã mang theo cảm giác khác biệt hoàn toàn những người mà em từng gặp gỡ.

Chúng ta có khoảng cách về địa lý, đôi lúc em đã nghĩ rằng “sẽ như thế nào nếu như anh không đến” hoặc là “giá như có thể được anh ôm hôn ngay bây giờ”.

Và em biết là có thể trong cuộc đời này sẽ chẳng thể nào tồn tại thêm một ai giống vậy. Người mà dù em có ra sao, có như thế nào vẫn luôn yêu thương em nhiều đến thế.

Không có quá nhiều người mang đến cảm giác an tâm giống vậy, cũng có thể là cả một đời em chỉ gặp được một người - chính là anh.

Nhìn em giống như ngân hàng vậy…"

“Em á? Em không á, ngân hàng có tiền nhưng em thì không.”

“Không, em trông giống như ngân hàng vậy vì em có anh.”


Anh cho em biết rằng khoảng cách về địa lý, tôn giáo hay gia đình nó không phải là trở ngại. Sự xa cách về suy nghĩ, tâm hồn nó mới là trở ngại.

Sự chia sẻ, thấu hiểu ngày một nhiều hơn và anh biết không, ngoài anh ra chưa một ai cho em cảm giác rằng em luôn xứng đáng với niềm vui, sự hạnh phúc mà em luôn mong mỏi.

Anh ở cạnh em và em quên rằng mình đã từng tổn thương nhiều như thế nào. Cách mà anh xoa dịu rồi chữa lành mọi thứ, nó làm em càng thêm trân trọng anh, trân trọng mối quan hệ này.

Anh thật sự khác biệt và khi nhìn vào anh - em thấy tình yêu của mình, nỗi nhớ của mình, mọi thứ đều ở nơi anh.


“Em có muốn kết hôn không?”

“Em có.”

“Anh muốn em là của riêng anh và cùng nhau xây dựng hạnh phúc.”

“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn, hoặc hôn lễ ấy sẽ diễn ra như thế nào nhưng cạnh bên anh khoảnh khắc nào em cũng muốn tụi mình sẽ có một cam kết lâu dài.”

“Nếu như em ngáy ngủ thì sao chứ? Anh có muốn ghi âm lại rồi làm chuông báo thức không?“

“Anh sẽ không bao giờ ghi âm lại, anh muốn nghe nó mỗi ngày nhưng không phải từ những bản ghi âm.”

“Em chưa bao giờ nhìn thấy sự khó chịu từ anh…”

“Anh rất dễ khó chịu nhưng là trong công việc, anh có thể khó chịu với người ngoài nhưng đối với em - anh xem em là nhà, anh chỉ muốn mang đến cho em cảm giác tích cực.”

“Anh chưa bao giờ gặp được một người mà anh có thể tin họ nhiều đến vậy. Mọi thứ từ anh, niềm tin hay sự kỳ vọng anh đều cho em hết rồi.”

“Có chuyện gì em không thích thì phải bảo anh chứ, anh sẽ cố gắng sửa.”

“Em trêu anh thôi á, sao mà dỗi anh được mười giây, chín giây thì có.”

“Dù là một giây anh cũng không muốn. Anh không muốn khi mà mở điện thoại lên không nhận được tin nhắn nào của em cả, không biết em vì sao mà khó chịu, cũng không biết mình đã làm gì sai, vì những điều ấy mà trở nên xa cách…”

|@bibianxx - cre : twitter |

#1476

Một vài người họ không xấu, thậm chí cách mà họ đối với mình nó tốt hơn cả cách họ đối với những người thân trong gia đình nhưng rồi đến một thời điểm nào đó từ hai phía đã chọn ngừng kết nối, ngắt liên lạc dù những liên kết mạng xã hội vẫn còn đó.

Dạo này cuộc sống của mình rất ổn định, mọi thứ nó tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian trước dù trước đó cũng không quá tệ.

Mình ấy, đôi lúc đã nghĩ thật tốt nếu như cuộc sống sẽ luôn đi đúng hướng mà mình mong muốn dù mình cũng chẳng biết là mình muốn gì nữa cả.

Mình đã trong trạng thái tiêu cực và mình biết lí do khiến mình trở nên như vậy, một vài lần như thế mình biết là sẽ không có gì có thể làm mình rơi nếu mình không chấp nhận điều đó là mình cho phép bản thân trở nên tiêu cực đến vậy.

Một khoảng thời gian dài mình đã nghĩ là tình cảm ấy - mình không có, không thể cho, không muốn nhận mà cũng không muốn tạo ra nó cùng ai. Người mà rất khó để cho đi không có nghĩa là khi cho đi rồi thì cách mà người khác đối với mình thì sao cũng được, mình - chưa bao giờ lựa chọn sống như vậy.

Mình có rất ít bạn bè, nhiều những mối quan hệ ngắn hạn, vài tuần, vài tháng… Mình nhìn thấy giá trị của mình, vậy nên khi kết nối cùng một ai đó nếu cảm thấy cách mà họ đối với mình, suy nghĩ, cảm xúc của mình là thứ mà sao cũng được - mình cũng không ngần ngại mà xoá bỏ từng người ra khỏi cuộc đời mình.

Có những giai đoạn nó thật sự khó khăn và tồi tệ nhưng mà nó qua rồi. Người mà luôn cất giữ những điều tiêu cực nhất trong suy nghĩ của chính mình vì sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng cảm xúc của người khác thì thật sự là khó để họ có thể chấp nhận được nguồn năng lượng tiêu cực từ người khác mang trao.


Những mối quan hệ mà cả hai đã lựa chọn ngừng liên lạc dù trước đó chẳng có chuyện gì xảy ra, mình mong là họ sẽ luôn sống tốt.

Mình vẫn luôn nghĩ là đến một thời điểm nào đó, một ai đó sẽ lựa chọn rời đi, chỉ là mình không biết sẽ là ai và là bao giờ.

Có thể vì mình chưa từng giữ lại điều gì nên ngay cả quá khứ, mình cũng không giữ lại. Mình sống cho hôm nay, làm vì ngày mai, những chuyện đã qua với mình là những chuyện đáng được lãng quên.

|@bibianxx - cre : twitter |

#1475

Một vài người nói yêu anh vì anh có thứ mà họ cần. Một vài người để tâm đến anh vì anh có thể cho họ thứ mà họ muốn. Còn phần em - tình yêu, niềm tin, mộng tưởng - ngày mà em tìm được anh em đã trao đi hết rồi.

Em không khác họ, ở anh có thứ mà em cần, ở anh có thứ mà em muốn nhận.

Có phải là em đã nói rất nhiều, rằng em yêu anh đến vậy, thích ở cạnh anh đến thế… Vì ở đây - khoảng cách giữa chúng ta chính là hàng nghìn kí-lô-mét nên thứ duy nhất mà em có thể làm là nói ra lòng mình, là cho phép bản thân mình có cơ hội bày tỏ.

Nhưng anh thì không như vậy, nếu như em không nói, nếu như em không bày tỏ thì có lẽ thứ mà em nhận được - là sự im lặng, là anh tôn trọng em nên em có thể làm mọi thứ một mình. Người mà gặp gỡ nhau mỗi ngày nó khác người mà rất khó để một lần gặp gỡ, cách bày tỏ cũng khác.

Câu “yêu em” nói nhiều mà thiếu mất hành động thì không hay nhưng với một người con gái cách xa anh ba nghìn mấy bốn nghìn cây số, thậm chí khi anh trở về Việt Nam vẫn là khoảng cách giữa Bắc và Nam thì câu “yêu em” mỗi phút mỗi giây em đều không thấy đủ.


“Làm sao mày biết nó thương mày?” một người anh của em hỏi,

“Em cảm nhận được” em trả lời.

Tình yêu thiêng liêng đến thế, đôi lúc chính em cũng không nói rõ được rằng tại sao lại là anh mà không phải là một ai đó khác. Với mỗi quyết định trong hiện tại, em tin vào bản thân mình, tin vào cảm nhận, trực giác của chính em hơn là những gì mà người khác muốn cho em xem.

Hai con người xa lạ rơi vào tình yêu với nhau chỉ một người biết, điều ấy nó không phải là tình cờ.


“Tình yêu ấy, chính là phải vui vẻ” chị Aries vẫn luôn nói như vậy.

Em vẫn luôn đối với anh theo cách mà em từng mong muốn nhưng đối phương không thể. Những cuộc gọi thoại từ đêm đến sáng, những tin nhắn quan tâm, hỏi han, chia sẻ hằng ngày, mọi thứ về anh luôn là công khai trên mạng xã hội.

Mà thật sự là khó để bất cứ ai có hiểu hiểu được - rằng em - em cũng khao khát được yêu thương.



Một vài người không cần tình yêu vì tình yêu làm họ đau khổ. Tình yêu ấy - vừa rẻ mạt vừa giết chết ta rất nhiều lần trong cuộc đời này, là vậy sao?

Em thường ví những người con gái mà em gặp họ chính là những viên đá quý. Người nhìn thấy được giá trị của họ là người xứng đáng được họ giữ trong tim.

Tình yêu có mãnh lực khiến người ta có thể vì yêu mà hy sinh sự sống của bản thân. Kinh Thánh bảo rằng “Vì ái tình mạnh hơn sự chết.”

Với em, tình yêu ấy - vừa thiêng liêng vừa cao cả, giống như một phước lành mà Thiên Chúa đã ban cho, yêu và được yêu.


“Em có muốn đăng ký kết hôn không bi?”

“Anh suy nghĩ kỹ chưa? Anh chắc chắn chưa?”

“Anh chắc chắn.”

“Được, vậy em đồng ý.”

Một cuộc tranh cãi xảy ra không để khiến cả hai ngày một xa cách mà để cả hai vì những điều ấy thêm phần thấu hiểu nhau hơn. Chúng ta chỉ là những con người bình thường, hai con người xa lạ vì tình yêu mà đến với nhau. Không một ai hoàn hảo, ai cũng có những khuyết điểm, những lỗi lầm. Người yêu nhau sẽ chọn tha thứ cho nhau không phải là dằn vặt về những sai lầm mà một trong hai đã từng mắc phải.

“Em có thể không hoàn hảo nhưng anh muốn tình yêu của mình phải thật hoàn hảo.”

“Em không hoàn hảo, anh cũng vậy. Nhưng vì có anh mà em thấy đủ đầy.”


Thành phố nơi mà anh đang sống hôm nay trời đổ mưa, hôm nay anh đi làm sớm hơn mà cũng về muộn hơn mọi ngày. Vì công việc bận rộn nên những bữa ăn ở công ty thường rất vội vã, những buổi tối khi trở về nhà anh sẽ nấu ăn một mình, sẽ ăn một mình, chậm rãi hơn mà cũng thư giản nhiều hơn…

Thành phố nơi mà em đang sống vì anh hạnh phúc mọi ngóc nghách đều tấp nập đông vui.

Qua cái nhìn của người khác liệu đó có phải là tình yêu? Nhưng chỉ chúng ta mới cảm nhận được, rằng đó là tình yêu.

|@bibianxx - cre : twitter |

#1474

Hai mươi hai giờ ba mươi sáu phút…

“Em vừa chơi game xong á

bị nhớ Nam Hoàng nhiềuuuuuu”


Câu “em nhớ anh” với em không chỉ là ngay trong khoảnh khắc ấy. Mà đôi lúc “em nhớ anh” là bất kể khoảnh khắc nào dù em đang ở đâu, với ai, rảnh rỗi hay bận rộn em đều nghĩ về anh. Chỉ là em sẽ chọn nói ra khi mà em nhìn thấy từ bản thân mình nỗi nhớ ấy quá lớn và em - em muốn bày tỏ.

Dạo này anh thế nào?

Ngày hôm nay của anh như thế nào?

Vì bận rộn nên những hỏi han chia sẻ ngày một ít hơn nhưng ở em, em luôn muốn bản thân mình có cơ hội bày tỏ.


“Em yêu anh, yêu anh nhiều, chỉ muốn anh là của riêng em”.

@bibianxx

#1473

Những buổi sáng khi mà em thức dậy, đồng hồ luôn là bốn giờ bốn mươi phút, khi ấy em nghĩ rằng “giá như có anh thì thật hay”.

Anh, chưa bao giờ đi qua con đường dẫn về nhà em nhưng bất cứ nơi nào em đến không có con đường nào là thiếu vắng đi hình ảnh anh.

@bibianxx

#1472

Dạo này mình stress kinh khủng, mình luôn có vấn đề với cái chân của mình. Từ trước tết đến giờ không đêm nào là thật sự dễ chịu. Mình chịu đau kém, những lúc như vậy chỉ biết khóc một mình. Đôi lúc mình nghĩ mình sẽ điên mất…

Nhưng ít ra khi mình chia sẻ về chỗ đau của mình vẫn có ai đó muốn ngồi lại và lắng nghe, với mình vậy là đủ.


“Ngày hôm nay của bi như thế nào”

“Mình không vui lắm”

“Vì cái chân đau hả?”

“Cũng không hẳn, mình cũng không biết nữa…”

Không có quá nhiều người hỏi về một ngày của mình, mình cũng không thường chia sẻ về một ngày của mình với bất cứ ai, thật sự là nếu không ai hỏi mình cũng sẽ không bao giờ nói. Vì lo sợ cảm giác không được lắng nghe nên dường như mình chỉ sống với mớ suy nghĩ của riêng mình.

Mình đã ở trong những cuộc trò chuyện mà ở đó chỉ nghe thấy sự im lặng. Vậy nên với mình dù là than vãn hay tranh cãi nó vẫn tốt hơn nhiều so với im lặng. Mình ấy, vẫn luôn thiếu đi sự chia sẻ về mọi thứ… chỉ là cảm giác ai cũng có công việc, vấn đề của riêng họ. Nói thì dễ nhưng cảm giác đối phương sẽ luôn lắng nghe mới là khó.

Đôi lúc mình cũng muốn than vãn về tất thảy mọi thứ đang diễn ra nhưng sợ rằng bản thân chỉ mang tiếng là kẻ kể lể…

|@bibianxx - cre : twitter |

#1471

Những đêm anh làm muộn em thường nghĩ, sẽ như thế nào nếu em chỉ là một ai đó viết về anh. Anh luôn xuất hiện trong suy nghĩ, câu từ, đến cả giấc mơ nhưng sẽ như thế nào nếu tình cảm này chỉ đến từ một phía?

Song song với tình yêu chính là nỗi sợ, sợ một ngày nào đó anh sẽ rời đi, “anh thương em” rồi lại không còn thương em nữa. Em biết mình nóng tính lại trẻ con, chỉ mong sau tất cả anh vẫn luôn ở đây, anh sẽ không đi đâu.

@bibianxx

#1469

Hôm qua mình gặp lại một người bạn cũ, bạn bảo mục tiêu năm nay của bạn là tăng cân, cảm thấy mập mạp một tí sẽ đáng yêu hơn. Mình nghĩ “đúng là cuộc sống sẽ chẳng bao giờ như chúng ta mong muốn”. Mình thì dễ tăng cân, có những ngày mình chẳng ăn gì cả, thậm chí bỏ bữa nhiều ngày nhưng cân nặng thì vẫn vậy.

Với mình ấy, mục tiêu năm nào cũng là giảm cân vì mình bị ám ảnh bởi cân nặng, ngay cả khi mình từng giảm được nhiều cân nhưng rồi có ai đó hỏi đến cân nặng của mình, mình luôn lựa chọn im lặng. Vì sợ khi nói ra sẽ nhận lại những cảm giác tiêu cực mà mình từng nhận.

Khoảng thời gian trước mình bị body shaming nhiều từ cân nặng, gương mặt, đế cả tóc. Một khoảng thời gian dài khiến mình muốn một mình nhiều hơn là cùng một ai đó. Vì những điều ấy đã tạo ra mình của bây giờ luôn là cảm giác bất an, thiếu tự tin với mọi thứ xung quanh. “Cái váy này nếu cô gái khác mặc chắc chắn sẽ trông đẹp hơn mình, mình nên đi nâng mũi vì một ai đó đã nói với mình như vậy, tóc của mình trông chẳng ra sao cả nó vừa mỏng lại rụng nhiều…”

Mình trở nên nhạy cảm hơn khi có ai đó nói những lời mang tính đánh giá ngoại hình vì một khoảng thời gian dài bị miệt thị.

Cảm thấy cuộc sống này vừa không như mình mong muốn vừa chẳng dễ dàng với mình, vậy nên mình học cách chấp nhận. Chị mình vẫn luôn nói rằng “em không xấu, không xấu một chút nào, chỉ là khoảng thời gian ấy em đã gặp phải những người không tốt thôi”.


Dạo này mọi thứ không được thuận lợi cho lắm, luôn là một chút khó khăn từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc. Làm mình do dự, mất đi lòng tin đối với chính mình, những dự định còn dang dở ấy liệu mình có thể tiếp tục không?


Mình đã đón năm mới với một chiếc chân đau, dù trước đó đã đau đi đau lại rất nhiều lần nhưng vẫn cứng đầu chịu đau như vậy, thậm chí mình còn chẳng di chuyển được. Đôi lúc cũng không biết rằng cái sự cứng đầu đến ngu ngốc ấy từ đâu mà ra nhưng thật khó để thay đổi bản thân mình.


Mình dễ hạnh phúc, cũng dễ cảm thấy đau đớn hay bất hạnh, một vài người nói rằng thật sự là khó để họ hiểu được mình, theo kịp cảm xúc của mình, vậy nên mình luôn một mình trong một vài mối quan hệ.

Vì bận rộn nên mình đã tự làm móng tại nhà, sau đó hôm nào cũng cảm thấy vui vẻ hơn với những chiếc móng được sơn vẽ linh ta linh tinh của mình ^^

Nhưng rồi chẳng có điều gì lớn lao to tát cũng có thể khiến mình buồn bã vô cùng…

Thật khó để thay đổi một ai đó khi họ chọn sống như vậy hoặc là bản chất, tính cách, con người đã là như vậy nhưng chị mình nói rằng nếu mình cứ tiếp tục sống như vậy, suy nghĩ nhiều, tiêu cực nhiều thì mình sẽ luôn khổ tâm thôi.

Và rồi mình bắt đầu nói nhiều hơn nhưng thứ mà mình nhận được vẫn là cảm giác lạc lõng, mình ấy - vẫn nên giữ lại mọi thứ cho riêng mình.



Hôm nay nhìn kỹ cha mẹ một chút chợt nhận ra cha mẹ đã khác đi nhiều rồi, nếp nhăn ngày một nhiều hơn nhưng chưa bao giờ hết vất vả cả, mình cũng không còn là trẻ con nữa nhưng mình vẫn luôn sống như một đứa trẻ. Mình biết rằng mình phải trưởng thành hơn và dành thời gian để ở cạnh, lắng nghe cha mẹ nhiều hơn.

Mình không đủ kiên nhẫn trước những câu hỏi từ cha mẹ nhưng quên mất rằng cách mà mình nhìn ngắm thế giới, việc mình lớn lên từng ngày, từng thứ nhỏ nhặt nhất đều do cha mẹ chỉ dạy.

Sáng mùng một chúc tết cha mẹ xong lúc lì xì mẹ bảo “bi nhà mình không đi làm dâu được đâu anh Hà ơi, tính nó còn trẻ con quá, khóc huhu nhõng nhẽo cả ngày”.

Cũng không biết đã bao lâu rồi không có một bức ảnh gia đình mà cả nhà ngồi lại cùng nhau, cứ để cho năm sau rồi năm sau nữa, ấy vậy mà đã mấy năm rồi vẫn không có ảnh chụp cùng nhau.

Còn mọi người, đã bao lâu rồi không có một bức ảnh gia đình? Hay mỗi dịp lễ tết vẫn luôn thay đổi ảnh bìa, đăng tải những bữa ảnh mới chụp cùng nhau?

@bibianxx

#1468

Trông chờ nhiều thì dù là điều vụn vặt nhất cũng có thể khiến con người ta cảm thấy thất vọng.

Mình thì không quan trọng cách mà người khác đối với mình vì mình biết là chẳng ai có nghĩa vụ phải đối tốt với mình cả nhưng sự vô tâm, lạnh nhạt đến từ những người quan trọng thì mình để tâm.

Mình rơi vào giai đoạn tiêu cực, rằng mình không xứng đáng được yêu thương, có lẽ vậy.

@bibianxx

#1485

Những thứ mà lẽ ra mình được nhận nhưng phải hỏi xin thì mình mới có thậm chí là không vậy thì mình cũng không muốn nhận.

@bibianxx

#1484

Mình không phải người mà có thể dễ dàng quên đi một điều gì đó khi mà nó đã in sâu vào tâm trí mình.

Nhưng chỉ cần mình vượt qua được - khoảng thời gian khó khăn của riêng mình- không có gì mà mình không thể buông bỏ.

Người như mình, cảm xúc thì nhiều nhưng thật ra lại rất cô đơn.

Một mình mình buồn bã, một mình mình vượt qua, một mình mình tiếp tục sống tốt cuộc sống đầy sắc nhọn này.

Đôi lúc mình tự hỏi mình phải trở thành người như thế nào thì người khác mới nhìn thấy được giá trị của mình rằng mình cũng xứng đáng được yêu thương, trân trọng.

Thứ mà mình nhận được nó khiến mình rơi, có lẽ ở một cuộc đời khác mình mới đủ can đảm để tiếp tục như cách mà mình đã từng.

|@bibianxx - cre : twitter |

#1483: Mọi thứ nó chưa bao giờ giống như điều mà mình mong muốn, luôn luôn là vậy.

Ba vẫn luôn bảo là mấy chuyện nhỏ nhặt như thay pin đồng hồ mình có thể tự làm lấy nó nhưng với mình, mình muốn dựa vào những người thân yêu. Ba sẽ là người thay pin giúp mình mỗi khi chiếc đồng hồ bị hỏng, mẹ sẽ là người làm nóng đồ ăn cho mình mỗi khi mình thức dậy.

Mình nghĩ không có việc gì mà mình không thể chỉ là mình có muốn hay không.

“Sau này ba chết thì ai thay pin đồng hồ cho con?” ba vẫn luôn nói như vậy mỗi khi mình nhờ vả nhưng rồi vẫn cười, tay cầm pin thay giúp mình.


Mình ấy, mình luôn sống trong tình yêu thương bao bọc từ gia đình, mình không biết như thế nào mới gọi là trưởng thành chỉ là gia đình - họ chưa bao giờ bắt mình phải trở nên như thế - trưởng thành hơn hay phải hiểu chuyện hơn.

Vậy nên mình vẫn luôn nghĩ rằng, người mà sau này có thể bước vào cuộc sống của mình cũng sẽ yêu thương bao dung mình theo cách như vậy nhưng dường như là khó để mọi thứ giống như điều mà mình mong muốn.

Cái sự thất vọng từ lần này đến lần khác, người thiếu tự tin như mình, mình chẳng thể giữ lại được điều gì nữa, giấc mộng cũng vỡ tan rồi.


Giá trị của mình dường như là “không” khi anh ấy thể hiện ra rằng mình ấy mình chưa bao giờ xứng đáng với sự chờ đợi của mình.


“Có khi nào anh nhìn lại những bức ảnh rồi muốn quay lại ngày hôm ấy?”

“Có chuyện gì à? Sao em lại hỏi như vậy?”

“Không có gì, em đang xem lại những bức ảnh cũ thôi…”

Mình vẫn luôn nhớ về những ngày đầu tiên, nó quá đẹp, anh ấy - mình - chúng mình. Những gì mà anh ấy nói - anh ấy đã không làm được rằng mình không hạnh phúc cũng không thể trở nên tích cực hơn.

@bibianxx

#1482

Những buổi chiều hoàng hôn, những buổi đêm mà ở đó chỉ có chúng mình - sự chia sẻ từ trái tim đến trái tim - thật khó để những điều ấy diễn ra một lần nữa.

Sâu trong chúng mình vẫn luôn mang những nỗi niềm mà đối phương không cách nào thấu hiểu được.

Khoảng cách không phải là kí-lô-mét, khoảng cách đến từ suy nghĩ của chúng mình rằng em không phải là một sự lựa chọn cũng không thể trở thành sự ưu tiên.

Đâu đó trong thành phố này vẫn luôn là sự cô đơn khi nghĩ về một thành phố khác.

@bibianxx

#1481

Mình ấy, mình rất sợ khi phải xoá đi một điều gì đó - những bức ảnh, những dòng tin nhắn đến cả con người. Vì nó sẽ chẳng dễ dàng - việc một ai đó có thể bước vào cuộc sống của mình sau đó họ chọn rời đi.

Mình hành động theo cảm xúc, sự giận dữ đến cả im lặng vẫn luôn đến từ cách mà người khác đối với mình.

Mình nghĩ mình là một người tốt nhưng lắm lúc thì không. Lòng tốt của mình nó không là miễn phí, mình muốn thứ mà mình nhận được phải giống như điều mình đã cho đi thậm chí là nhiều hơn vậy.

Bất cứ ai họ vẫn luôn trông chờ “nhiều” từ người mà họ yêu, không phải sao? Mà mình, mình chính là như vậy.

Người mà có thể dễ dàng xoá bỏ đi một điều gì đó về người mà họ yêu, đôi lúc mình đã nghĩ “liệu mình có thật sự quan trọng như cách mà người ấy nói”. Con chữ, suy nghĩ, đến cả con người - rồi thời gian sẽ bào mòn mọi thứ - sau đó chẳng thể giữ lại được điều gì, là vậy sao?

Tình yêu ấy là khó để diễn tả nó thành lời và sẽ khó hơn nữa nếu bạn muốn mọi người cảm nhận được thứ cảm xúc mà bạn đã mang trao hay cách mà người ấy mang đến.

Bất kể khoảnh khắc nào dù là hạnh phúc hay buồn bã, mình đã nghĩ rằng nó đã là “nhiều nhất” nhưng rồi vẫn tồn tại “nhiều hơn”.


Mình là người có nhiều cảm xúc, mình lãng mạn và lựa chọn sống cuộc đời mộng mơ. Mình không thực tế, cũng không phải người mà có thể chấp nhận được sự khác biệt nhiều về suy nghĩ, tính cách, sở thích, thói quen hằng ngày.

Nhưng rồi mình lựa chọn thay đổi, mọi thứ mà mình có thể, ngay cả mộng mơ mình cũng không còn mơ nữa. Mỗi sáng thức dậy mình muốn cố gắng nhiều hơn, làm nhiều hơn cho mối quan hệ này và nó tốt hơn nhiều so với việc cứ suy nghĩ rồi vật vã vì mọi thứ nó không giống như những mộng mơ của mình.

Mọi thứ, không thể lúc nào cũng sẽ giống như điều mà mình mong muốn. Chỉ là mình đã chọn sống cuộc đời dễ dàng hơn. Mình ấy - mình đã không còn là mình của trước đây nữa, mình không muốn làm khó người khác cũng không muốn làm khó chính mình.

|@bibianxx - cre : twitter |

#1480

Con người ta thường không biết rằng lần này nó sẽ là lần cuối nên thường cư xử kiểu mọi thứ cũng sẽ không sao đâu.

@bibianxx

#1479

- Em đã rất lo lắng…

- Về điều gì vậy?

- Ngay cả giấc mơ cũng không tồn tại một giấc mơ nào là được cạnh bên anh cả.

|@bibianxx - cre : twitter |

#1478

Người ấy nói rằng mình xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Thật vậy, mãi sau này dù là tình bạn hay tình yêu cách mà mọi người đối với mình, người ấy - không xứng.

|@bibianxx - cre : twitter |

#1489

Vì lo sợ cô đơn nên khoảng thời gian này mình ra ngoài nhiều hơn, cứ nghĩ rằng mọi thứ rồi sẽ tốt hơn thôi, ấy thế mà nó vẫn vậy thậm chí tệ hơn.

Cảm giác đứng giữa đám đông nhưng lại mang nỗi đau chỉ một mình mình hiểu, mình không thích như vậy một chút nào.


Dạo này mình không dùng điện thoại, ngay cả khi đi ra ngoài. Sau những chờ đợi từ người mà mình rất yêu, mình bây giờ dù là một phút hay một giây nó đều là giới hạn.

Mình không thích chờ đợi nhưng mà mình có thể, chỉ là - đối phương phải thể hiện cho mình biết rằng họ xứng đáng với sự chờ đợi của mình nhưng người ấy - thì không.


Mình ra ngoài để vơi bớt cảm giác cô đơn cho đến khi quay trở về mình còn cô đơn hơn trước nữa. Không một tin nhắn, cuộc gọi nhỡ nào từ người mà mình vẫn luôn dùng cả trái tim để đối đãi. Có lẽ chừng ấy đợi chờ, niềm tin là thứ duy nhất mà mình muốn giữ lại cũng đã mất đi rồi.


Mình vẫn luôn kết thúc một ngày với những tiếng thở dài và mình biết là mình cần thời gian. Người ấy - mãi sau này, còn sót lại cũng chỉ là một cái tên, một ai đó từng bước vào cuộc đời mình - để rồi rời đi.

@bibianxx

#1488

Rất nhiều viễn cảnh tương lai tươi đẹp vẫn luôn diễn ra trong suy nghĩ của em rằng sẽ như thế nào nếu một ngày chúng ta nhìn thấy nhau không phải từ màn hình điện thoại. Em sẽ bước đi cùng anh dưới ánh chiều tà, sẽ mặc chiếc váy mà em yêu thích ở lần gặp đầu tiên, màu áo gile mà anh đã chọn, đôi giày mà anh bảo là hợp với em, tất cả như giết chết em một lần nữa khi từng thứ, từng thứ một em phải dần xoá đi.

Em vẫn luôn mong mỏi thứ tình yêu gọi là “một đời một kiếp” nhưng nhìn vào em này những gì mà em nhận được em buộc mình phải quên đi thứ cảm xúc từng khiến em mơ mộng rằng em cũng xứng đáng được yêu thương, trân trọng như những gì mà em đã mang trao.

@bibianxx

#1487

Khi một người phụ nữ có thể trải qua những đêm dài trằn trọc, những nỗi nhớ đã đánh thức họ lúc nửa đêm, cảm giác một mình dù rằng bên cạnh họ là người đàn ông mà họ yêu thương nhất…

Ngay cả khi đó là người phụ nữ yếu đuối, rồi họ cũng sẽ rời đi thôi.

Phụ nữ ấy - một khi đã trải qua được cảm giác một mình, tưởng chừng những điều khó mà buông bỏ ấy - không gì mà họ không thể buông bỏ.

Đàn ông vẫn luôn bình thường hoá mọi vấn đề. Còn phụ nữ họ thì không, cảm giác như từng chiếc gai đang đâm vào, làm gãy vỡ một mối quan hệ. Một tháng, hai tháng, thậm chí vài tháng khi nỗi đau của đối phương đã dần nguôi ngoai, người đàn ông sẽ đến và thứ mà họ có thể thấy là nỗi nhớ của chính mình còn con người - đã rời đi.

@bibianxx

loading