#phố cổ

LIVE
 Mình theo một cách nào đó thì không hề ưa chuộng thủ đô nhưng một cách nào đó thì lại luôn thích Hà

Mình theo một cách nào đó thì không hề ưa chuộng thủ đô nhưng một cách nào đó thì lại luôn thích Hà Nội. Cái kiểu như đây là 1 nơi luôn mang lại cảm giác cảm xúc lẫn lộn. Món ăn đấy thì thích, nhưng cái biểu cảm chủ quán thì không. Dạo mấy ngóc ngách phố cổ thì thích nhưng bảo sống trong hõm sâu ngõ nhỏ thì xin miễn. Nó cứ bàng bạc một cái nét chợ chẳng chợ, đời chẳng đời, sang không sang mà bần nông cũng không hẳn. Nó dở theo một cách cực kì thủ đô và nó lại đẹp lại hay theo một cái lối vô cùng Hà Nội. Không biết lí giải và cũng chả cần lí do. Thật sự.
Mình ra ngoài này cũng mới được một đôi lần, trong đó có đôi chuyến là đi độc hành một mình một balo. Chuyến nào ra thì cũng có bài ca muôn thuở là đi dạo loanh quanh trong phố cổ chẳng biết chán là thế nào. Mình cũng chưa từng ra ngoài này dịp thu sang nhưng chuyến đi cuối xuân năm cũ cũng có chút hương vị như là được trích lục ra từ những thơ văn đất bắc: chút se lạnh, tàn cây khô, gió lùa về, mưa phùn rơi…
Mình coi như đấy là một trải nghiệm thu giữa tiết trời cuối xuân chớm hạ và mình nghĩ là mình thích cái trải nghiệm đó.
Có lẽ mình cũng sẽ yêu Hà Nội mùa thu.
Chỉ không biết là đến mùa thu nào thì bóng nước hồ Gươm mới sẽ in soi bóng hình của một-thằng-mình-không-cô-độc. ^^. Chắc là vẫn sẽ lâu lắc thôi, từ giờ đến đó thì mình vẫn cứ sẽ yêu ghét cái nơi này theo một cái cách cá nhân chủ nghĩa mà không hề lo lắng sẽ có một ai đó cùng ủng hộ hay cùng phản đối. Một mình nó cũng sẽ lại vui.
Vui cái kiểu một mình.
Ừ.

Chú thích ảnh: Hà Nội một ngày cuối xuân năm cũ

#Thanhơimàyviếtcáigìđấy #Thanhơi #chuyệncủaThanh #tạpbút #tạpnham #linhtinh #HàNội #thủđô #loanhquanh #đidạo




Post link
loading